– Ư ư… sướng anh… ơi… Aaaa.
Hưng gồng người phun mạnh tinh trùng vào cửa mình vợ mình. Hôm nay anh với hứng sau buổi ăn nhậu sở hữu anh em cơ quan phải vừa về tới nhà là ngay tắp lự trâm bóp vân vê vợ đòi làm cho 1 cái. Hằng vợ anh vui mừng ra mặt vì cũng lâu rồi hai vợ chồng ko sắp nhau do công việc con dòng đủ trang bị chuyện. Dạo đầu thì hứng khởi dạt dào nhưng cũng chỉ kéo dài được hơn hai phút là anh đã ra mất rồi. Hằng tiu nghỉu nhưng vì không để anh buồn nên cô đành an ủi:
– Anh sở hữu mệt lắm ko ông xã của em?
Hưng gật đầu cười ngượng, cũng không giải đáp câu hỏi của Hằng. Anh biết mình làm chuyện ấy với vợ bao năm nay ko mang lại được khoái cảm cho Hằng buộc phải luôn mặc cảm, tự ti dù nhìn thân hình Hưng đâu đến nỗi xuống cấp như mấy ông đồng nghiệp trong cơ quan tầm anh đã bụng bia to vật vã. Vì vậy anh luôn cố khiến cho vợ vui mỗi dịp Tết Lễ đều chọn hoa quà, trao những chiếc hôn mỗi khi đi khiến cho về cho vợ. Đôi lúc cả gia đình 3 thành viên gồm hai vợ chồng với đứa con trai còn đi du lịch đổi gió. Hằng năm nay cũng sắp bốn mười kém anh hai tuổi hừng hực dung nhan xuân, trải qua hơn chục năm chăn gối cũng cảm thông cho chồng mình. Hai người đến mang nhau sau ba năm tậu hiểu, trải qua bao khó khăn để đến mang nhau cần cô cũng tôn trọng và yêu thương anh cộng gia đình nhỏ này. Ban đầu dù tía má cô tỏ ý không bằng lòng Hưng vì anh gia đạo khó khăn, lại xuất thân tỉnh giấc lẻ nhưng vì quyết tâm của hai vươn lên gây dựng sự nghiệp đã thay đổi quan niệm của cha mẹ Hằng. Cô luôn trân trọng khoảnh khắc anh và cô bên nhau mỗi đêm, dù nó không hẳn trọn vẹn.
Nói về Hằng, sinh ra trong gia đình khá giả lại được giáo dục tốt từ mẹ cần từ thuở bé tới khi lấy chồng sinh con, cô chưa bao giờ khiến mất lòng bất kỳ ai. Hằng đẹp ko chỉ vì khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh hút hồn người ta mà còn thân hình vừa căn vặn cân đối. Dù đã sinh một đứa nhưng qua năm tháng, nhân nhan sắc nàng vẫn giữ nét nhiều, chiếc đẹp của Hằng giờ đây thuần thục của một người phụ nữ trưởng thành làm cô luôn trở nên tâm điểm lưu ý của hầu hết người.
Sau lúc khiến cho tình xong có chồng, thấy anh đã say giấc ngay khi còn nằm trên người mình, cô nhẹ nhàng đẩy anh nằm xuống giường và đắp chăn lại cho anh rồi mới nhẹ nhàng đi vệ sinh lại âm đạo. Vào phòng tắm, tụt nhẹ cái váy ngủ màu trắng ren ngắn của mình, Hằng lấy vòi ghẹ rửa cửa mình. Tinh trùng của anh bắn vào rộng rãi quá cần nàng rửa mãi vẫn thấy nó rỉ ra từ âm đạo. Cô thở dài khi cơn nứng trong cơ thể vẫn còn đấy nhưng đâu còn ai giải tỏa ngoài những ngón tay quen thuộc mà mình làm bạn bao năm nay. Bất giác cô ve vuốt núm ti còn phơn phớt hồng rên “ư… ư” đứt quãng theo nhịp móc bên dưới âm đạo. Một tin nước bắn tứ tung xuống nền gạch hoa nhà tắm. Như mọi lần cô lại lên đỉnh nhưng cơn ham muốn chỉ dịu đi phần nào.
5h30 sáng…
Hằng dần tỉnh ngộ lúc ánh nắng sớm từ khung cửa sổ rọi vào. Nàng vươn vai tỉnh dậy đã thấy bóng chồng đang lụi hụi ở tủ quần áo sắp xếp đồ vào vali, trên tai còn áp mẫu điện thoại trả lời cuộc gọi…
– Vâng, em hiểu ạ. Vậy em đi ra trường bay ngay đây ạ. Anh đợi em chút.
Nói xong anh lại vứt điện thoại xuống giường lụi hụi tiếp. Hằng nhẹ nhõm ấp ủ lấy lưng chồng từ phía sau thủ thỉ:
– Ông xã lại phải đi công tác à. Sao đi vội thế hôm qua anh không báo em để chuẩn bị từ tối qua.
Hưng mỉm cười với vợ an ủi:
– Ông sếp anh gọi đột xuất bảo với công trình quan yếu ở bên Sài Gòn bắt buộc anh vào đàm phán gấp để hoàn thành cho kịp. Ông lại đang bên Singapore sở hữu đối tác ko về kịp phải phận Giám đốc như anh bắt buộc đi chứ anh cũng muốn ở nhà mang vợ lắm. Cả tháng nay công việc lăng loàn mệt lắm.
Hằng hiểu tính chất công việc của anh nên cũng ko làu bàu như người khác. Hưng đã lên chức Giám đốc của 1 tập đoàn xây dựng lớn ở thành thị từ đầu năm nên những lần vắng nhà dài ngày đã ko còn lạ lẫm nữa. Hằng nũng nịu:
– Em biết mà, anh yêu vất vả vậy sao em không hiểu được chứ. Mà bữa nay anh với quên gì ko nhở.
Một tiếng “Chụt” rõ to vang lên. Hưng đặt lên môi vợ nụ hôn như mọi ngày. Hằng bất ngờ kéo cổ anh lại không cho anh rời môi mình. Hai đôi môi quấn chặt lấy nhau, ve vuốt mơn trớn nhau chậm rãi rồi mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hai cơ thể quấn lấy nhau, tay Hưng bắt đầu ko yên phận sờ nắn bộ ngực qua lớp váy ren mỏng rớt rồi chạy xuống bộ mông không quần lót mát rượi thoa bóp mạnh mẽ. Tay Hằng cũng không thua kém, nắm lấy ngay cái dương vật cương hết cỡ quá lớp quần tây. Tay cô thân thuộc mở khóa quần chọn lấy nó, sục nhè nhẹ khiến Hưng cần xuýt xoa. Thân thể Hằng dần tuột xuống uốn éo làm cho Hưng kích thích hơn mọi ngày. Nàng quỳ xuống lôi hẳn mẫu cần nâng cao dân số của anh ra đặt nhẹ 1 nụ hôn lên đó.
– Ui… vợ… bữa nay làm anh thích quá. – Gớm, đa số hôm em khác lắm hay sao?? – Không, hầu hết hôm vẫn thế nhưng hôm nay thích hơn.
Hằng liếc lên nhìn anh vẻ mặt dâm đãng nhìn Hưng đầy yêu thương. Cô bắt đầu sử dụng chiếc lưỡi mình liếm nhẹ loại đầu khấc rồi lui dần xuống thân dương vật nổi những đường gân mạnh mẽ, hai tay ko quên kích thích túi bìu mang hai hòn cà nhăn nheo. Hưng hít hà sung sướng ngắm dòng đầu của vợ cứ nhấp nhô giữa háng mình chăm nom dương vật. Giờ đây miệng Hằng đang liếm bìu, tay thì xóc mạnh dương vật sở hữu tốc độ ngày một nhanh. Thấy mặt Hưng nhăn nhó, khá thở gấp gáp hối hả, cô biết anh gần phun cần ngậm cả loại đầu khấc vào đôi môi hồng không cằn sơn, tay vẫn xóc đều. Hưng gồng mạnh người, nảy lên ấn dương vật mình vào mồm Hằng sâu hơn. Từng loại tinh lực nóng sốt phun trào vào cổ họng, nàng ko ngại ngần nuốt hết rồi khiến cho sạch những gì còn sót lại cho chồng mình. Hưng khoan khoái nhìn người vợ thân yêu vừa khiến cho mình lên đỉnh. Ánh mắt Hằng nhìn anh đầy thương yêu, hai vợ chồng lại trao nhau nụ hôn sâu rồi chuẩn bị vali đồ dùng cho kịp chuyến bay.
Bữa sáng gia đình Hằng bữa nay vui vẻ hơn thường ngày lúc anh chị đông đủ ngồi ăn chung sở hữu nhau. Hưng ngồi đầu bàn đang ăn bánh mì cùng trứng ốp la sốt dẻo hỏi con trai:
– Dạo này tình hình học tập vẫn tốt chứ con. Có gì phải thì nói mang ba má nhé. – Dạ, con học vẫn ổn bố ạ. Chương trình khởi đầu căng thẳng hơn nhưng con tin mình vượt qua năm nay và vào một trường cấp ba thấp – Con trai Hưng tên Đăng giải đáp bố lúc vừa nhai xong miếng bánh mì kẹp. – Đúng rồi, có niềm tin và kiên tâm thế là vui rồi. Con cứ nỗ lực nhé với gì sau chuyến công việc này bố sẽ mang một món quà khích lệ. – Thật ko ạ? Vậy thì con càng có động lực rồi – Đăng mừng nhãi con trước lời hứa của bố. – Thôi ông tướng mau ăn đi kẻo muộn bây giờ. Hôm nay ba má cần đi sớm hơn toàn bộ hôm nên con tự lấy xe điện đi học nhé. – Vâng, con hiểu rồi.
Bữa sáng của gia đình mau chóng trôi qua, ai lại về việc của người đó. Hưng đi lên loại BMW 7 chở vợ đi làm cho vì đường đến trường bay cũng sắp nơi làm việc của Hằng, con trai cũng lấy tàu điện đi học.
Hằng đến cơ quan khiến việc thì cũng còn sớm lúc theo quy định cơ quan là 7: 30 mới bắt đầu mang mặt. Lúc này tại phòng cũng sở hữu vài gương mặt mới đến đang sửa soạn tài liệu chuẩn bị cho một ngày khiến cho việc mới. Thấy Hằng đến, Thảo chạy nhanh đến chỗ nàng vỗ vai mạnh làm cho cô giật nảy mình:
– Úi giồi…
Quay lại thì thấy bộ mặt Thảo đang cười loe loét nhìn mình thì Hằng mới thở phào, mới sáng thì đã hồn bay phách tán sở hữu con bé này. Nàng nhéo vào hông Thảo làm cho nó cười rúc rích hạn chế né sự trêu chọc của mình rồi hỏi:
– Cái con này mày sáng ra chưa khiến cho gì đã trêu người rồi. Có việc gì nào. – Hôm nay khiến cho tách cà phê cho buổi sáng hiệu quả nào. – Gớm bữa qua được chồng cưng cả đêm hay sao mà vui thế cô nương. – Chị đi guốc trong bụng em à. Thì chả là hôm qua lão ấy đi làm cho về hừng hực khí thế lắm, toàn bộ hôm như ông già kêu đau lưng các trang bị toàn ngủ ngáy o o. – Sướng thế bảo sao…
Hằng nghe Thảo đề cập mà cũng ngẫm nghĩ. Thảo là đồng nghiệp của cô, mới ngoại trừ ba mươi và sở hữu đứa con gái ba tuổi rồi, sắc ko kém cạnh Hằng chút nào. Số nó sướng vậy chả bù cho mình, Hằng nhủ thầm trong lòng. Chồng Thảo là dân chăm tập thể thao phải sức khỏe phải chăng lại chiều vợ buộc phải lúc nào nàng tới doanh nghiệp vui vẻ phơi phới. Nghe câu chuyện nó nói mà Hằng thấy dưới chân mình ngứa ngáy, một chút nước nhờn chảy ra nơi đáy quần lót.
Hằng cộng mọi người xuống máy bán cà phê tự động rồi ngồi nhâm nhi. Khi toàn bộ người đang vui vẻ mang đủ câu chuyện trên đời thì 1 bóng vía cao to từ từ xuất hiện…
– Ông Khánh đúng là khó tính như ma, rõ ràng bữa qua em khiến cho báo cáo đúng hứa nộp mà ông lại chê ỏng chê eo bảo thiếu cái nọ rồi sai dòng kia. Đm em mất công khiến cả đêm hôm đó còn căn vặn đủ kiểu. Cay vcl.
Đang tủm tỉm cười vì câu chuyện của Thảo thì tất cả người giật thót mình. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngày, thiêng thật, ông Khánh sếp của phòng đang đứng sau Thảo ko kể gì và ra hiệu đa số người lặng im cứ để cô bé tội nghiệp kia lĩnh hậu quả ngay sau đây. Thảo vẫn thao thao bất tuyệt nói xấu sếp mình mà ko hay biết:
– Mọi người không biết đâu, em ngồi chạy chương trình các thứ lên kịch bản xong xuôi cho buổi họp rồi lại cần đi sửa lại chứ. Mà lần trước làm cho như vậy chả ông nào kêu than tới nay lại đòi hỏi đổi mới. Còn dòng gì mà mà hình thức cũ kỹ ko lôi kéo toàn bộ người có cả…
Thảo định nhắc tiếp thì 1 bàn tay vỗ nhẹ lên bờ vai cô một cái. Khi quay lại nhìn sắc đẹp mặt khó chịu tấm tức của nàng bay biến đi đâu hết thay vào đó là nụ cười gượng gạo cùng nét mặt cứng đơ sợ hãi. Ông Khánh đứng sau cô đã nghe không sót một câu nói xấu nào. Ông nhẹ nhàng mỉm cười mà giọng nhắc lại khác hẳn thái độ:
– Cô Thanh Thảo có vẻ gặp đa dạng cạnh tranh trong công việc nhỉ. Cần thiết tôi sẽ giao cô ít công việc hơn, nhẹ nhõm thấu hiểu cô. Không nghe Thảo thức đêm rồi vất vả thân khiến cho trưởng phòng như tôi áy náy lắm. Cô Nguyễn Thanh Thảo nhỉ???
Ông Khánh kéo dài chữ nhỉ cuối câu khiến cho Thảo run lên cầm cập. Ở phòng này ông sếp này tuy hiền hòa, hay cười sở hữu mọi người nhưng mang ai ko đạt yêu cầu công tác lại bị đề cập nhở nghiêm khắc không kiêng dè, đặc thù là Thảo. Cô đi làm đã lâu nhưng vẫn không bỏ thói buôn dưa lê lăng loàn ko tập trung, khi làm cho báo cáo thì thiếu nọ sai kia khiến ông Khánh đã nhắc nhở từ nhẹ tới nặng vẫn không nghe. Hôm nào cô và ông làm cho việc chung có nhau cũng xảy ra tình trạng lớn tiếng quát toá dù tất cả người đã bảo ban Thảo đa dạng lần sửa đổi.
– Dạ… thưa sếp em… vẫn khiến được à… không có gì khó khăn đâu ạ.
Ông không nhắc gì thêm rồi đi lấy cốc cà phê và ngồi xuống chiếc ghế còn trống. Vẻ mặt cũng không còn vẻ khó đăm đăm hồi nãy cơ mà vui vẻ thông báo:
– Suýt nữa tôi quên chuyện này ko thông báo cho hầu hết người. Có 1 tin mừng và 1 tin buồn muốn nghe chuyện nào trước thì tôi nói. – Chuyện vui trước đi, sếp cứ úp mở nghe tò mò quá đi – Cậu Minh nhanh mồm nói trước. – Được rồi, chuyện vui bữa nay là mới sáng tôi đã nhận thông tin buổi thuyết trình của chúng ta đề xuất sáng ngày kia đã được ban lãnh đạo công ty đồng ý và ví như thành công hầu hết tất cả người sẽ được nâng cao lương và thưởng.
Mấy con người ngồi trong bàn hò reo vui mừng. Không vui sao được lúc để được phê chuẩn cả phòng đã phải lên kế hoạch, tạo nội dung trải qua thông qua gần tháng mới được thông qua. Ông Khánh kêu đa số người tĩnh tâm lại nghe nốt tin xấu:
– Còn chuyện buồn hôm nay là cô Thảo sẽ bắt buộc chịu nghĩa vụ lên kế hoạch lại tất cả chương trình hôm đấy nhé, dòng mà bữa qua cô mất cả đêm làm cho còn đa dạng chỗ chưa ổn đâu chịu thương chịu khó sửa đi. Làm xong không hơi hơn thì đừng trách tôi chê ỏng chê eo đó nhé. – Sao lại thế. Trời ơi thế thì em thành gấu trúc mất.
Cả đám cưới vang trước trò đùa của ông Khánh. Nhân dịp thành công này, sếp cũng mời hầu hết mọi người trong phòng đi ăn một bữa ra tuồng tại 1 quán nướng nổi tiếng, ai đi nâng cao nữa thì đi luôn cho vui không sở hữu thể về nhà sau khi ăn cũng được. Mọi người trở lại phòng khiến cho việc chuẩn bị, ai việc người nấy như mọi hôm.
Giờ cơm trưa, Hằng đi cộng tất cả người tới quán ăn cách nhà hàng vài bước chân. Mọi người đã quen với hương vị thức ăn cùng phong phương pháp dùng cho nơi đây cần ăn uống siêu vui vẻ. Thảo chống tay suy nghĩ:
– Không biết hôm nay sở hữu nên để chồng con ở nhà rồi đi xả stress bữa không nhỉ??? – Thôi cô nương ở nhà lo cho chồng cho con đi, không sểnh ông ấy ra tương đối mệt đấy… Haha – Chị Thu trêu chọc Thảo. – Ui em chả sợ, ai chứ dòng lão đấy đi đâu không khai báo mang em toàn bộ là về chỉ sở hữu ngủ ko kể đường. Tưởng qua mặt em mà dễ. Hôm trước đi đá bóng sở hữu mấy ông chỗ cơ quan không bảo ai 1 câu làm cho em sở hữu con Chíp chờ cơm cả tối về còn cười trêu, em điên quá em cho đứng cả đêm ở cửa ko cho vào. Sáng ra đi đưa con đi vườn trẻ thấy co ro góc cầu thang em mới cho vào đấy. – Tao thua mày đấy, khổ thân thằng Tuấn.
Hằng cười khinh khích trước câu chuyện khôi hài của Tuấn. Chồng cô thì ko như vậy bao giờ, anh lúc nào cũng quan tâm phải đi đâu làm gì đột xuất đều tìm mọi cách báo lại để hai mẹ con ko buộc phải lo. Nhớ đến đứa con ở nhà tầm này ko biết đã cơm nước gì chưa, nàng lại nhớ rồi nhấc máy gọi. Điện thoại đổ chuông rồi từ đầu dây bên kia vang lên tiếng kể của Hùng:
– Alo, con nghe mẹ ơi. Mẹ đã ăn cơm chưa. – Mẹ đang ăn. Thế con thì sao, cơm trong nồi má cắm hồi sáng còn thức ăn mang trong tủ lạnh hâm nóng lên rồi hẵng ăn nhé. – Vâng, con ăn rồi, con đang rửa dòng bát rồi nhân tiện sắp xếp sách vở cho buổi chiều. – Mẹ bảo, chiều mẹ với tiệc ăn sở hữu các cô chú trong công ty cộng phòng nên về muộn. Có gì con tự đặt đồ ăn cho buổi chiều rồi học bài đi ngủ sớm nhé. Nhớ khóa cổng lại kẻo trộm vào nhà nó dọn nhà hộ đấy. – Vâng, con nhớ rồi, má cứ khéo lo quá, an ninh khu mình rẻ mà. – Không chủ quan được đâu, nhớ lời mẹ dặn đấy. Cũng sắp vào giờ khiến rồi, má cúp máy nhé. Chào con trai.
19h30…
Hằng cộng đa số người ngồi nói quanh nói quẩn bàn ăn có đủ những món đồ ăn thơm bốc khói nghi ngút. Quán nướng bắt buộc đồ ăn cũng phong phú đa dạng từ hải sản đến những chiếc thịt. Mấy ông đàn ông đang hí hửng bàn chuyện gì ấy rồi cười mủm mỉm với nhau. Ông Khánh đứng dậy nâng lý bia kêu gọi:
– Hôm nay là ngày vui của chúng ta. Mọi người cộng nâng ly chúc mừng nào, hôm nay ko sấy ko về. 1… 2… 3 zô.
Mọi người cùng nâng ly lên, ba người đàn ông phía đầu bàn thì uống bia bằng cốc lớn còn ba người nữ giới còn lại tửu lượng kém chỉ uống coca. Bỗng Minh đề cập trong giọng đã ngà ngà:
– Hôm nay là ngày vui của phòng, chị em cũng làm cho một ly chứ nhỉ.
Thảo thấy thế thì khước từ ngay còn trêu lại:
– Thôi, ba chị em chúng tôi xin. Cái hôm nọ đi ăn ông mời bọn tôi uống mà bọn tôi tỉnh giấc còn ông say bí tỉ bắt sếp khiêng về tận nhà vợ nó đã quát cho run cầm cập chưa sợ à. – Hôm đó uống đa dạng quá thôi, hôm nay vừa uống say thế nào được nhể, đúng ko anh Khánh.
Ông Khánh cười rồi cũng bảo những chị em tửu lượng phải chăng bắt buộc chỉ cần một ly này thôi là được rồi. Hằng, Thu, Thảo nghe sếp nói vậy cũng đồng ý vì nay là dịp vui uống có 1 ly cũng ko sao. Ba người nữ giới cùng uống bia tới cạn cốc trong sự cổ vũ của anh em. Gương mặt ai cũng hồng hồng lên do tác dụng của bia cùng thêm sự vui vẻ.
Bữa ăn tiếp tục mang tiếng cười đùa của tất cả người cùng các ly bia hò zô liên tục của mấy ông đàn ông. Quanh đi lẩn quất lại, đồ ăn cũng sắp hết, anh em ông Khánh mang Mình ngà ngà say chuẩn bị khiến nâng cao nữa cần gọi tính tiền cho bàn. Hằng nhìn đồng hồ trên tay thấy gần 9h tối rồi, đường về nhà cũng mất thời kì kha khá buộc phải quyết định xin phép đa số người về lấy lý do là còn con ở nhà. Mọi người cũng ko ép cô đi tăng nữa vì hiểu Hằng ko thích đi mấy chốn karaoke cho lắm.